Căn hộ ba phòng ngủ, gần trăm mét vuông lơ lửng ngang giời của một dự án chung cư tầm trung. Dĩ nhiên, nó được môi giới khoác lên mình chiếc áo cao cấp. |
“Vị trí kim cương. Pháp lý ngon nghẻ. Các tiện ích trường học, bệnh viện, siêu thị, rạp xi-nê 3D xịn sò. Căn góc chuẩn không cần chỉnh. Bác còn chê gì nữa nào?”. Thạo dừng nghỉ, khuôn mặt tai tái phấn chấn. Rồi như đang say cơn “chém”, gã kéo tay tôi lôi tuột ra ngoài một ban công: “Bác nhìn đi. Hướng phía bên này là đón gió Hồ Tây, linh khí của ngàn năm Thăng Long. Còn phía xa mờ kia là gì, bác biết không? Sân Mỹ Đình, nơi Công Phượng, Quang Hải thi thoảng lại hành hạ ra bã các đối thủ sừng sỏ. Mà đàn ông với nhau, em bảo thật...”. Gã chùi mép, mắt đảo như rang lạc: “Ông anh ở đây có muốn "chăn rau" hay làm quả sugar daddy cũng dễ như ăn kẹo. Chung cư mini, khu trọ, ký túc xá giăng xung quanh như bàn cờ. Tóm lại, em cam đoan, hàng này không chốt, phút mốt quay lại, cháy khét, ông anh hối chả kịp...”.
*****
Mua nhà!
Dòng tin nhắn của tay bạn nhảy lên cửa sổ chat.
Như thường lệ, cuối năm, dăm thằng bạn cũ thương gã “phu chữ”, ném cho tôi cái danh mục đặt bài số Tết. Mùa vụ là thế. Có người đặt bài là may. Viết và viết. Đời “phu chữ” còn mong gì hơn... Ấy vậy mà một ngày khi các deadline cứ sầm sập đến gần, chữ nghĩa bí rị, đành cho mình cái quyền trốn vào mạng xã hội. Và bất chợt nick chat nhảy bổ ra dòng chữ trên. Ngỡ ngàng. Chẳng thể hiểu. Phải chăng gã bạn cũ có “cửa hời” rủ mình góp tiền mua nhà phen này. Ôi, cái đời viên chức “nghèo bền vững”, nghe hai từ đó đã sung sướng, choáng váng!
“Sorry ông. Là sếp tôi nổi hứng, yêu cầu có bài phóng sự về chủ đề mua nhà số Tết này. Tôi nghĩ ngay đến ông. Cố gắng nhé!”, ở đầu dây bên kia, gã bạn nhẩn nha. Đành phải nén nhịp thở hắt. Thất vọng. Dường như…
*****
“Sao bác không nói với em từ đầu. Tầm tiền đó của bác chỉ phù hợp với đất nền vùng ven. Mà hỏi thật, bác mua đầu tư phải không?”, Thạo riết róng. Tôi gãi đầu. Gã môi giới búng đầu lọc điếu thuốc hút dở điệu nghệ: “Mua đầu tư, phải là đất nền vùng ven. Gặp dịp sốt cộng với hạ tầng nâng cấp, có mà “ăn” bằng lần”.
Hành trình của chúng tôi chuyển hướng.
Phố phường nhoang nhoáng lướt qua bởi tay lái lụa của Thạo. Phố xá tấp nập. Hơi xuân đã nhen trên những nhành chồi non. Anh cứ yên tâm bám chặt lưng em. Thạo trấn an tôi, kể thời mới lớn ở quê cậu từng chạy xe máy chở con lợn tạ rưỡi cho phản thịt của mẹ. Thú thực, tôi nơm nớp lo khi mấy lần gã “đánh võng” và luồn lách khá tợn.
Thạo kể, cơ duyên trở thành môi giới nhà đất đến với gã cách đây dăm năm. Gã vốn chân lơ xe cho một tuyến liên tỉnh. Nhưng thời thế thay đổi. Mạng xã hội bùng nổ. Các group bắt khách của xe ghép chuyến xuất hiện, chẳng cần bến bãi, mào, đàm. Trong khi xe khách truyền thống thì tiền làm luật, tiền bến bãi đủ thứ. Nhà xe gã ế sưng. Gã thất nghiệp. Đúng lúc đó cơn sốt đất ập đến. Gã được bạn giới thiệu, hai lần dẫn dân Thủ đô về quê mua đất làng, hưởng hoa hồng. Vậy là gã quyết định ra phố “nhập môn” và giờ đã thuộc dân “sale” nhà đất có “số má”.
Đường Nguyễn Trãi mới chớm mà loáng cái đã tới đầu làng Phùng Khoang, Thanh Xuân. Vài cái ngoắt trái, quẹo phải hun hút chóng mặt, trước mắt chúng tôi là khu vực ven đô thuộc Dương Nội, Hà Đông. Thạo đỗ xe, chỉ cánh đồng hoa trước mặt: “Theo quy hoạch, sẽ có một con đường hai làn trên bốn chục mét cắt qua đây vào năm 2030. Lúc đó, từ chỗ này ra mặt phố lớn chỉ vài bước. Ô tô đỗ cửa. Người đầu tư khôn ngoan là phải biết đón lõng…”. Chúng tôi cuốc bộ rồi dừng lại trước một ngôi nhà hai tầng cũ, cửa tróc lở, mặt tiền khá hẹp. Cánh cổng sắt cài hờ. Thạo nhanh nhảu: “Bác xem căn này. Bốn sáu mét vuông trên sổ, thực tế sử dụng là bốn chín mét, nở hậu. Chủ chuyển vào Nam, đòi cứng hai tỷ bảy, không bớt. Mua xong, chỉ cần sơn sửa chút, cho sinh viên thuê, ít cũng bỏ rẻ sáu triệu mỗi tháng…”.
Tôi nhìn vào mảnh sổ hồng trên điện thoại của gã rồi ngó sau, nhìn trước. “Chú có thể cho tôi gặp chủ nhà?”. Ánh mắt Thạo nhìn tôi nghi hoặc: “Không được bác ạ. Chủ nhà ủy quyền hết cho văn phòng em. Bác chốt giá, vào cọc, em sẽ đưa đi gặp…”. Như thể đọc được sự không hài lòng của khách, Thạo chìa về phía tôi bao thuốc. “Bác thông cảm. Bọn em đề phòng dân “cò” giả làm khách lấy thông tin, tiếp cận gia chủ, sau đó “qua mặt”, hớt tay trên của nhau”. Đoạn cậu ta bật lửa, tỏ ra ân cần.
Vừa lúc đó, chiếc điện thoại trên tay gã môi giới rung bần bật. Giọng gã rổn rảng: “Em và gia đình đồng ý căn này chứ gì. Nếu vậy, một tiếng nữa qua văn phòng anh làm cọc. Thôi được, qua nhanh lên không có khách mua mất. Hai tỷ sáu, lẻ bảy chục, gọi là gia lộc. Coi như bọn anh không có công”.
Quay sang tôi, cậu ta lạnh lùng: “Qua em dẫn một khách xem căn này. Hơn tiếng nữa, họ hẹn sẽ qua đặt cọc…”. Đoạn, Thạo mở cốp lấy khăn lau yên xe, thi thoảng ánh mắt liếc về phía tôi một cách kín đáo.
Tôi mở cửa, bước sâu vào trong căn nhà. Nền gạch bông thời những năm chín mươi sứt sẹo, cáu bẩn. Cửa sau bản lề xộc xệch, thông ra mảnh sân chắc mấy mét lấn chiếm. Đoạn tường cuối sân xây gạch mộc cao vượt. Loay hoay tìm một điểm đặt chân, tôi đu tường, cong người, nhún mình. Bên kia bức tường, chỉ cách tầm nửa mét có một ngôi mộ cũ, nằm ghếch bờ ruộng. Bức tường như run rẩy. Tôi buông tay, hổn hển thở.
Tất cả việc làm của tôi không thể qua mắt gã môi giới. Thạo cau có: “Em nói thật, bác đừng thấy vậy mà ngại. Bọn em đã làm việc với gia đình người có mộ rồi. Họ đồng ý di dời nếu chủ mới chịu chi dăm chục. Bác xem, vậy nhà này mới có giá hời thế chứ. Mặt bằng giá xung quanh đây đều cao hơn cả trăm triệu. Ai mua, di dời mộ xong, có thể gửi luôn văn phòng em tìm khách bán trao tay. Em cam đoan chỉ ra Tết, đầy khách sẽ xuống tiền giá ba tỷ hai, ba tỷ ba căn này”.
*****
Hóa ra bác không phải đi mua nhà?
Đặt mạnh cốc bia hơi, gã môi giới quệt tay chùi lớp bọt bám mép: “Bác gặp em hôm đó chỉ để lấy tư liệu viết bài về “mẹo mực” của cánh môi giới. Chết bỏ mẹ. Bác có thay tên, đổi họ em trong bài không?” Tôi đưa tờ báo Tết cho Thạo rồi ra hiệu cho cô phục vụ mang thêm một lượt bia mới. Thạo chăm chú đọc, lật dở tờ báo, thở nhẹ: “Có nghĩa là bác mời em uống hôm nay từ nhuận bút bài phóng sự này”. Rất nhanh, gã lấy lại sự bình thản: “Em hiểu rồi. Lẽ ra phải cưa đôi nhuận bút với em đấy”. Gã cười, nâng cốc uống cạn. Khuôn mặt bỗng trở nên dễ thương.
“Nghề chính của anh là làm sách, đúng hơn là làm xuất bản”. Một nụ cười khiến khuôn miệng như cá ngão của Thạo rộng thêm: “Có khi anh em mình có cái duyên gặp nhau. Từ khi ra ngoài này làm, lúc rảnh rỗi, em cũng hì hục chép lại tất cả những kinh nghiệm đầu tư nhà đất, đều thuộc dạng “bí kíp”. Em định nhờ các bác biên tập lại, xuất bản một cuốn sách trong năm mới. Em tin, nó sẽ cực hấp dẫn”. Thạo mở điện thoại, đọc dõng dạc: “5 bước để trở thành tỷ phú man88 club . Theo bác, tựa sách vậy ổn không? Ra giêng, ngày rộng tháng dài, em sẽ đi học lấy cái chứng chỉ rồi mở trường dạy đầu tư, bán suất học, kèm sách. Biết đâu, từ sáng tạo này, em có đủ tiền mua cái nhà nho nhỏ ở thành phố”.
Tôi bâng khuâng nhìn Thạo kính đen, đầu chải bóng mượt, nghiêng mình trên con SH hòa vào dòng người chơi xuân. Thì ra, cuộc đời luôn sinh động hơn trang sách vạn lần. Lại chạnh buồn khi nghĩ tới đồng lương viên chức. Dân tỉnh lẻ, bám trụ Thủ đô. Ước mơ mua nhà bao năm mới thành?